Các bài Blog

Friday, December 7, 2012

Chai rượu nho của cô


Tự nhiên ngồi đọc lại mấy bài mình đã từng viết, phát hiện ra bài này ^^ .Tuổi thơ yên bình, đó là hạnh phúc của bất cứ cô cậu học trò nào .Gửi cô những lời yêu thương nhất, người đã dạy em nhiều điều, không chỉ là sách vở văn chương.

@to VA: Chi tiết về cậu có thêm bớt chút ít để câu chuyện thêm sinh động :)) Tớ giữ nguyên văn tác phẩm các đây 2 năm nhá :))

Chai rượu nho của cô



Chẳng riêng gì 3 năm học cấp 3 mà cả cái thời đi học tôi vẫn được bọn bạn nhìn vào rồi chép miệng khi thấy tôi gây ra họa.Khổ một nỗi vì tôi gây họa nhiều quá nên tụi nó quen dần.Chẳng đứa bạn nào còn đủ từ vựng để bình phẩm sau khi so sánh tai họa lần này với tai họa lần khác.Nếu kể từ thời con nít thì tệ hại hơn nữa vì nhiều tội lắm.Chắc phải viết cả một cuốn Bách khoa từ điển về các tai hoạ của tôi mới ghi hết được.Câu chuyện nhỏ này là một ví dụ:


Chuyện xảy ra vào năm lớp 6,tôi vốn là đứa chết nhát.Tới giờ mà chỉ cần bị hù ma là tôi sợ vãi mồ hôi to bằng hạt mít rồi.Thế mà lần đó khiến tôi sợ không vã mồ hôi nổi .Số là,theo tục lệ mùng 3 tết thầy từ xưa tới nay,cái lớp 6B của tôi năm ấy quyết định đi thăm thầy cô.Theo sự phân công của thầy Long chủ nhiệm thì tổ của tôi đến nhà cô Thoa dạy Văn.Thầy đưa cho tôi một chai rượu nho và bảo mang biếu cô.(Giờ nghĩ lại chẳng hiểu sao thầy lại chọn biếu cô bằng rượu nhỉ?).Sau khi mọi người ổn định trên những “con ngựa sắt” của mình thì tôi nghe tụi nó kêu xe đứa nào chưa đèo ai thì cho thằng Thủy ngồi với.Ờ,hôm nay mẹ nó lấy xe đi đâu thì phải,cũng phải cho nó ngồi chứ chả lẽ bảo nó về.Tôi nghĩ bụng vậy nên cũng ngơ ngáo nhìn để tìm cái xe chưa đèo ai cho nó.Rồi có đứa bảo: “A,xe con Bầu chưa có ai ngồi kìa”(Bầu là cái nick không biết từ đâu ra bạn bè đã gán cho tôi,hình như từ hồi xưa đến mức tôi không nhớ xưa thế nào nữa).Sau 2,5 giây giật mình tôi cũng tự nhận ra,hoá ra xe của tôi chưa có đèo thêm đứa nào cả.Ờ thằng Thủy chạy xe chắc không sao.Tôi tự trấn an nhưng vẫn hơi lo vì nó là siêu quậy trong lớp,nó có thể lạng lách lắm chứ,mà xét về ẩu thì nó cũng chẳng kém tôi.Nhưng dù tôi lưỡng lự thì cũng phải đi với thằng Thuỷ,phần vì bọn bạn hối thúc ,phần vì xe của tôi là chiếc xe duy nhất đang trống phía sau.Sau vài phút nữa cuối cùng tụi tôi cũng khởi hành.


Cái thằng Thủy cũng thật là đoảng và quậy!Không biết nó có biết tôi sợ hay không mà lạng xe liên tục. Tuy nhiên,xét cho cùng thì lúc đó mọi việc cũng còn tốt đẹp hơn cái cơ sự đợi tôi ở dốc nhà máy đường Nông Cống. Chắc ai ở chỗ Nhà máy đường Nông Cống sẽ hiểu cái địa hình vùng đó thời tôi học lớp 6.Thật là cả đời tôi chưa thấy cái dốc nào cao đến thế.Mấy đứa bạn thì chia ra 2 phe.Một bên toàn con gái đều xuống dẫn bộ “con ngựa sắt” xuống dốc.Một bên là tụi con trai hùng dũng phi thẳng xuống.Còn tôi và thằng Thuỷ? Trong khi tôi dùng hết lực để la nó dừng lại thì nó cũng dùng hết sức để đạp xe xuống dốc,nó còn bày trò đua xem nó với mấy thằng kia ai lao dốc nhanh rồi vừa lao xuống dốc vừa lạng lách nữa chứ.Bạn có tưởng tượng ra mặt tôi lúc đó không?Cái mặt xanh lét,cắt không còn giọt máu vì sợ.Còn mặt nó?Toe toét toẹt toè!Nó sung sướng vì xe lao dốc càng lúc càng hăng mà.Trong phút giây cảm thấy tính mạng mình "hình như"gặp nguy hiểm ấy ,một quyết định rất chi là sáng suốt trong một giây còn tối tăm ngàn ngày được tôi đưa ra:Nhảy xuống xe.

Ố la la có ai ngốc “khủng hoảng” vậy không chứ!Xe đang chạy nhanh theo quán tính nên khi mình nhảy đột ngột xuống thì tai nạn 100% sẽ có.Nhưng sau khi tôi nhận ra điều đó thì tôi đã ngồi khóc bên lề đường rồi.Tôi đau vì chân trầy xước,tay trầy xước nhưng còn đau vì một cái nữa không chịu trầy xước mà lại đòi vỡ ra là chai rượu thầy kêu tụi tôi mang đi biếu cô.Ôi chắc thầy chủ nhiệm không lường được việc tôi sẽ gây ra nên mới "giao trứng cho ác "như vậy.Đúng lúc nước sôi lửa bỏng ấy thì cô dạy văn chạy ra. Được cái lớp tôi có mấy đứa con gái có biệt tài truyền tin nên chỉ vài phút sau là những cơ đua qua dốc từ lâu cũng kịp quay lại chỗ tôi đang “dưỡng thương”.Mấy đứa con gái thì xuýt xoa rôi hỏi thăm,tụi con trai cũng lại xem con xế xịn của tôi ra sao.Không khí thật là đầy lo lắng và nhiệt thành.Một lát sau cô dạy văn gọi mọi người vào nhà cô.Lúc này,trong số đám bạn, tôi trở nên nổi bật nhất vì áo bẩn nhất,mặt mũi lem luốc nhất và tỏa ra mùi rượu nho trên người nồng nặc nhất.Được cái may cho tôi là cô biết tôi từ trước,tôi lại cũng ngoan ngoan nên quen cô rồi,không ngại nhiều đến mức cần lỗ chui xuống(vậy chứ nếu có chắc tôi cũng chui).Cô vào nhà tìm áo cho tôi thay nhưng chị nhà cô lớn tuổi mà lại nhỏ người hơn tôi!Áo của cô lại rộng quá.Mấy đứa bạn lại nảy ra sáng kiến mới:Hay mày mặc áo khoác của thằng Thái “Xe rem”(phiên âm từ “xe Dream”)_thằng Thái là một đứa hoạt động rất năng nổ ở lớp tôi và học cũng chăm nên chơi với tôi cũng hơi thân.Nhưng mà chả lẽ tôi lại mặc áo con trai,ngại chết!
Tôi rơi vào thế bí.Mặc đồ như vậy về thì mẹ chửi te tua mất.Mà áo tụi con gái thì không có đâu vì chúng đều lạnh do lúc này là mùa đông mà.Lúc nguy cấp thì liều chạy trước khôn.Tôi quyết định mặc một cái T_Shirt về nhà dù 2 hàm răng đã bắt đầu mâu thuẫn và gây chiến tranh kẹt kẹt.Còn số phận cái áo bẩn?Cô tôi bảo để lại cô giặt cho,bao giờ đi học cô đưa.

Tôi về nhà bằng cách trèo qua tường do sợ mẹ bắt gặp mình ăn mặc phong phanh ra đường.Ai dè do là “lính đặc công” nghiệp dư nên tôi đã bị bố phát hiện khi vừa nhảy từ trên tường xuống.May sao bố không chú ý kỹ như mẹ nên tôi đã lọt sàng một cách tốt đẹp.

Ngày đầu tiên đi học của năm mới đã đến.Gió xuân nhè nhẹ thổi,lòng ta vui lâng lâng.Tôi cũng chẳng nhớ tới cái áo sẽ được trả vào hôm ấy vì theo nguyên văn lời mẹ thì tôi là kẻ "rỗng ruột",tức là chẳng bao giờ nhớ việc gì.Vừa bước vào lớp,một tiếng ồ thật dài vang lên,rồi tụi bạn cười tủm tỉm với nhau.Khổ nỗi ruột tôi không chỉ “rỗng” mà còn “thẳng” nữa,tức là sẽ hỏi và nói ngay bất cứ chuyện gì.Mấy đứa nói có người gửi quà cho tôi.Chà ,sướng hết biết,mình được ai gửi quà nhỉ?Tôi khẽ cười rồi tưởng tượng ra con búp bê chú tôi hứa tặng hôm tết,bộ đồ chơi có kèn hình thú ông nội bảo sẽ mua dịp hè hay nhuận bút của báo Thiếu niên Tiền phong ?Chà cái gì cũng chưa thể có lúc này vì mới mùng 6 tết mà.Nhưng cơn lâng lâng đó của tôi chưa kịp kéo dài thì đã có tụi khác trong lớp bồi vào: “Một đứa con trai đưa nha,nó học bên lớp 6A đó”.Nói thật là ngày nhỏ tôi hay ngượng nên bạn bè thích trêu chọc .Mình càng ngượng họ càng trêu mà họ càng trêu mình lại càng ngượng.Má tôi đỏ lên,mặt tìm cách quay ra phía nào không có người nhưng 4 phía đều thấy tụi nó tủm tỉm.Ai gửi,mà gửi cái gì nhỉ?Sau vài phút vui vẻ vì nhìn cái mặt đỏ của tôi lũ bạn bèn đưa ra một cái túi nilon màu trắng,bên trong là cái áo trắng của tôi mặc hôm tết.Tôi liền đoán ra áo của cô gửi và cũng hiểu luôn người đưa áo là ai.Kẻ đưa áo cho tôi là con trai cô,cũng học cùng khối với tôi.Đúng ra cả hắn và tụi bạn cùng lớp đều lớn hơn tôi một tuổi nhưng hồi đó tôi cao nhanh lắm nên cũng ngang ngang cá mè một lứa cả.Khách quan mà nói hắn là con trai,à cái này ai chả biết.Cụ thể hơn hắn cũng khá đẹp trai và học siêu nhất trường tôi dạo đó.Đúng ra là sau này khi thằng Thuỷ chăm học thì hắn với thằng Thủy cũng ngang ngửa nhau .Nhưng đó là chuyện của sau này . Lúc ấy, tôi chỉ biết là mình bỗng rất ghét thói chọc ghẹo của tụi bạn.Việc chọc ghẹo đó làm tôi ngại khi gặp hắn và khi đi học chung đội tuyển học sinh giỏi hồi cấp 2 với hắn dù có bài khó nhưng tôi cũng ngại không hỏi.Hình như là mất một thời gian dài dài sau đó gặp “người đưa áo” ở đâu là tôi lủi ngay ở đó mặc dù tôi và nó chưa nói chuyện với nhau bao giờ.Đúng là trẻ con.

Bây giờ tôi cũng đã lớn hơn.Tôi đi học xa nhất lớp và càng xa hơn với những đứa bạn xuất hiện trong kỷ niệm tôi vừa kể.Tôi vẫn nhớ mọi người thật nhiều và thầm cảm ơn họ vì mọi người đã làm nên một phần tuổi thơ tôi.

thành phố Hồ Chí Minh 27/02/2009

1 comment:

  1. Cậu chuyện thật hay, tình yêu với chai rượu nho thật tuyêt. Rượu nho Phan Rang sẽ làm tăng cảm xúc tuyệt vời với người thân.

    ReplyDelete